Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

Hạnh Phúc ở đâu???


Nơi khu vườn anh nhà văn nọ có một cây si rất rậm rạp, xanh lá quanh năm. Từ phòng viết của mình, qua một tấm cửa kính, anh có thể nhìn thấy cây si ấy. Thói quen của anh là thức sớm mỗi ngày để viết, và anh vô cùng ngạc nhiên khi có một dạo,ngày nào, cũng có một con chim tới đâm cửa vào phòng anh. Nhiều ngày liên tục, liên tục, sáng nào cũng vậy, anh cũng đã có ý nghĩ giống như tôi: Phải chăng con chim đó bị mù? Hay bị một chứng bệnh nào đó?
Sự lý giải không được thoả mãn, lại nhiều ngày tiếp tục trôi qua. Cho tới một hôm, anh quyết định bước ra khỏi cửa phòng mình, đứng về phía con chim, đối diện với tấm kính để nhìn vào căn phòng.
Anh không thể tin nổi vào mắt mình. Trước mắt anh là một cảnh tượng quá đẹp đẽ: Một cây si lung linh xanh thẫm in hình trên tấm kính, như thể ở một nơi nào đó thật xa, trong một không gian rộng hơn, sâu hơn. Và anh biết, con chim nhỏ bé kia đã “chán” cây si quen thuộc mỗi ngày của mình khi nó bất ngờ phát hiện ra một “cây si” khác. Nó đã đâm đầu vào đó để mong tìm tới một nơi đẹp đẽ hơn, lung linh hơn,…
Câu chuyện ấy khiến tôi đã nghĩ tới vài điều:
- Đôi khi, không đứng ở vị trí người khác, nên chúng ta đã không hiểu được họ
- Và đôi khi, chúng ta không biết những gì chúng ta đang có mới là điều quan trọng, là hạnh phúc thực sự của chúng ta, mà chúng ta cứ đeo đuổi những chuyện mãi đâu đâu
- Nhưng biết đâu, chỉ trong sự ảo tưởng, chúng ta mới có được hạnh phúc, bởi vì hiện thực nhiều khi không như mong muốn, khiến chúng ta bắt buộc phải chạy trốn nó.
Nguồn : Sống Đẹp-Facebook

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013


KHÓC VÀ CƯỜI !!!

Có khi nào nụ cười và nước mắt cùng gặp nhau trên một con đường?

Khóc là do ta vấp ngã. Cười là khi ta biết tự mình biết đứng lên.

Khóc là khi người thân ta không còn nữa. Cười là biết người thân vẫn tồn tại khi ta nhớ đến họ.

Khóc khi ta buồn trước khó khăn trong đời. Cười là khi ta thành công vượt qua khó khăn đó.

Khóc là khi ta muốn giải tỏa nỗi buồn hay uất ức . Cười khi nhận ra khóc chẳng lợi ích gì.

Ta có thể khóc trong niềm vui và cười trong nước mắt nhưng không được phép cười trên sự đau thương mất mát của người khác.

Không ai khóc mãi và cũng chẳng ai cười hoài. Điều chủ yếu là bạn chỉ khóc khi có lý do chính đáng và biết đứng lên đương đầu với thử thách, có thế nước mắt đổ ra mới không vô nghĩa.

Khi đã tự mình biết đứng dậy và nở một nụ cười trên môi thì lúc ấy, nụ cười là đẹp nhất và có ý nghĩa nhất.

Đừng vội mừng khi thành công vì đó chính là lúc bạn cần phải cố gắng hơn nữa chứ không phải lúc tự đắc, kiêu căng.

Và nếu đến một ngày bạn không còn khóc được nữa thì đó cũng là lúc bạn chẳng thể nào có được một nụ cười thật sự.

Còn nếu bạn chẳng thể nào cười vui hạnh phúc vì đã gặp quá nhiều bất hạnh thì hãy cứ cố gắng cười trong nước mắt để biến nó thành niềm vui.

Đứng trước nỗi đau, ai cũng nghĩ mình thật nhỏ bé, muốn khóc và cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng cuộc sống không khi nào thiếu nụ cười…

Vì sau đêm tối, mặt trời lại sáng, chúng ta hãy luôn mỉm cười, bắt đầu tìm cho mình một lối đi trong những lúc đau khổ. Không bao giờ là quá muộn để học được cách bước đi trên nỗi đau!



Nguốn : Cộng Đồng Thích Viết Lách-Google+

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013




SỰ TÍCH BẢY SẮC CẦU VỒNG !!

Xưa lắm rồi, các màu trên mặt đất bỗng dưng cãi nhau. Màu nào cũng tự cho rằng mình là tuyệt hảo, quan trọng nhất, hữu ích nhất và được ưa chuộng nhất.

Màu lục bắt đầu: Dĩ nhiên là tôi quan trọng nhất. Tôi là biểu tượng của sự sống và niềm hi vọng. Tôi được chọn để tạo thành cỏ cây. Thiếu tôi cảnh vật sẽ tiêu điều. Hãy nhìn vạn vật xung quanh, các bạn hẳn thấy tôi đúng.

Màu xanh ngắt lời: Bạn chỉ nghĩ đến những gì trên mặt đất, hãy ngước nhìn trời xanh và dõi ra biển biếc. Từ đáy biển sâu đến chín tầng mây cao, sự sống tồn tại được đều nhờ vào nước. Trời xanh bao la mang hình ảnh của sự thanh bình. Nếu không có thanh bình muôn loài ai nấy cũng sẽ xác xơ.

Màu tím cãi lại: Tôi là màu của sức mạnh. Từ vua quan đến hàng giáo phẩm đều chọn màu của tôi vì tôi tượng trưng cho quyền uy và thông thái. Ai ai cũng sẵn sàng lắng nghe và tùng phục.

Màu vàng cười vang: Sao toàn là chuyện nghiêm túc quá thế. Tôi cho rằng chỉ có tôi mới mang lại niềm vui và sự ấm áp cho đời mà thôi. Này nhé, mặt trời vàng, mặt trăng vàng, các vì sao vàng, tất cả đem lại sự vui tươi và nụ cười cho toàn thế giới. Vắng tôi là thiếu hẳn đi niềm hân hoan.

Đến lượt màu cam tự khen: Tôi là màu của sức khỏe, của sự đổi mới. Có lẽ tôi là một màu quí vì tôi phục vụ mọi nhu cầu của con người. Tôi mang các sinh tố quan trọng nhất, hãy nhìn các loại trái cây thì biết. Tôi ít khi có mặt nhưng khi tôi nhuộm bầu trời bình minh hay bầu trời hoàng hôn, vẻ đẹp mê hồn của tôi khiến không còn ai nhớ đến các bạn nữa.

Màu chàm tiếp lời, giọng nhỏ nhẹ nhưng quyết liệt: Các bạn hãy nghĩ đến tôi xem nào. Tôi là màu của sự tĩnh lặng. Phải để ý đến tôi vì thiếu tôi, các bạn sẽ trở nên hời hợt, thiếu sâu sắc. Tôi đại diện cho tâm hồn, ý tưởng và sự tinh tế. Ai cũng cần tôi để có được một cuộc sống cân bằng cũng như tạo nên sự khác biệt. Tôi hữu dụng cho lòng tin, những giây phút trầm tư, an lạc nội tâm.

Đến lúc này màu đỏ không thể kiềm chế được nữa, quát to: Ta đây mới đích thị là “xếp sòng”. Ta là máu, là sinh lực. Ta là màu báo nguy, màu của sự can đảm. Ta là lửa. Ta là màu của đam mê, của tình yêu, của hoa hồng, của hoa anh túc… Thiếu ta, địa cầu sẽ ảm đạm như mặt trăng kia.

Và rồi các màu lại tiếp tục khoe khoang; mỗi màu tự cho mình mới là quan trọng thật sự. Cuộc tranh cãi càng lúc càng căng thẳng, bỗng nhiên một tia chớp xẹt đến, tiếp theo ngay sau là một tiếng sét to. Mưa như thác đổ xuống các màu khiến chúng phải sát cánh lại để che chở cho nhau.

Mưa nói: Thật là ngốc nếu các bạn mãi chống đối nhau. Các bạn không biết rằng mỗi màu được tạo ra cho một mục đích rõ ràng sao? Mỗi màu đều có một tính cách độc nhất và đặc biệt trong thế giới này. Hãy bắt tay nhau và cùng đến với tôi.

Các màu nghe có lý và làm theo đề nghị của mưa. Chúng đến bắt tay nhau. Mưa khuyên tiếp: Từ giờ trở đi, khi nào mưa mỗi bạn hãy nổi lên thành một cầu vồng trên bầu trời để chứng tỏ các bạn đã chung sống hòa bình. Cầu vồng là hình ảnh của sự hy vọng và hòa giải.

Tình bạn rực rỡ như bảy sắc cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Đỏ là quả chín, cam là ngọn lửa bất diệt, vàng là ánh dương chiếu rọi, lục là cây cỏ bừng mạch sống, lam là dòng nước trong xanh, chàm là niềm mơ ước trong tim, tím là nụ hoa sắp nở. Chúng ta hãy cùng nhau chung tay chăm sóc tình bạn để tình bạn trổ nụ đơm hoa nhé!

Nguồn : Cộng Đồng Thích Viết Lách - Google+

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

Triển lãm tư liệu khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa




NDĐT- Sáng nay, 20-1, tại Bảo tàng Đà Nẵng, UBND huyện đảo Hoàng Sa, TP Đà Nẵng phối hợp Viện nghiên cứu Phát triển kinh tế-xã hội Đà Nẵng, Hội Khoa học lịch sử Đà Nẵng và báo Tuổi Trẻ khai mạc triển lãm các tư liệu mới về chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa.
Lần đầu tiên những tư liệu cổ quý, những đề tài nghiên cứu khoa học liên quan đến chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa được trưng bày tại Bảo tàng Đà Nẵng.

Triển lãm thu hút hàng trăm học sinh, sinh viên, bộ đội Vùng C Hải Quân và đông đảo người dân Đà Nẵng, các nhân chứng Hoàng Sa đã đến xem triển lãm, để thêm lần nữa hiểu và tự hào về chủ quyền biển đảo Việt Nam.

Nội dung triển lãm bao gồm bốn phần chính: Tài liệu của Viện nghiên cứu Phát triển Kinh tế-Xã hội Đà Nẵng; Tài liệu bản đồ của ông Trần Thắng, Chủ tịch Viện Văn hóa và giáo dục Việt Nam tại Hoa Kỳ sưu tầm và gửi tặng; Tư liệu do Công an TP Đà Nẵng cung cấp; Tư liệu từ kết quả Đề tài nghiên cứu khoa học “Quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam qua các tư liệu của Chính quyền Việt Nam cộng hòa qua các tư liệu lưu trữ của Chính quyền Việt Nam Cộng hòa (1954-1975).

Theo Tiến sỹ Trần Đức Anh Sơn, Phó viện trưởng, Viện Nghiên cứu Phát triển Kinh tế-Xã hội Đà Nẵng, Viện đã chọn lọc từ đề tài nghiên cứu “Font tư liệu về chủ quyền của Việt Nam đối với huyện đảo Hoàng Sa - TP Đà Nẵng” do Viện thực hiện trong hai năm 2010-2011, quyết định triển lãm 95 bản đồ đã sưu tầm được nhằm khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa và một phần liên quan và chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo này trong 102 cuốn sách xuất bản tại các nước phương Tây ở các thế kỷ 18-19. Những cuốn sách này được ấn hành bằng các ngôn ngữ Anh, Đức, Pháp, Tây Ban Nha, Ý và Hà Lan.

Một số bản đồ cổ do Việt Nam và các nước khác, trong đó có cả Trung Quốc, thực hiện trong lịch sử đã thể hiện hai điều: Thứ nhất, người Việt Nam đã xác lập và thực thi chủ quyền đối với hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa trên biển Đông. Thứ hai, cương vực quốc gia của Trung Quốc chỉ đến đảo Hải Nam. Tiêu biểu như Bản đồ “Thiên Nam tứ chí lộ đồ” do Đỗ Bá Công Đạo, một người quê ở huyện Thanh Chương, Nghệ An, thể hiện địa danh Bãi Cát Vàng (Hoàng Sa) vào năm 1686. Các triều đại kế tục, đặc biệt là các chúa Nguyễn và vua nhà Nguyễn, đã tổ chức đo đạc, vẽ bản đồ để quản lý lãnh thổ quốc gia, trên bản đồ này đều có thể hiện hình vẽ hoặc ghi chú địa danh Hoàng Sa, Vạn Lý Trường Sa.

Có 30 trong số 150 bản đồ và ba cuốn atlas do ông Trần Thắng, Chủ tịch hội Văn hóa và giáo dục Việt Nam tại Hoa Kỳ, tìm kiếm, sưu tập và gửi tặng Đà Nẵng. Đây là loạt bản đồ được xuất bản ở các nước và vùng lãnh thổ: Anh, Ðức, Úc, Canada, Mỹ và Hong Kong trong khoảng thời gian 1626-1980, trong đó có nhóm bản đồ ghi nhận lãnh thổ cực nam của Trung Quốc là đảo Hải Nam; nhóm bản đồ thể hiện Hoàng Sa và Trường Sa nằm sát lãnh thổ Việt Nam, nhóm bản đồ thương mại, bản đồ hàng hải châu Á và Đông Nam Á có thể hiện Hoàng Sa và Trường Sa trong vùng lãnh hải của Việt Nam.

Ba tập atlas là do chính Trung Quốc xuất bản trong các năm 1908, 1919 và 1933, rất có giá trị trong việc phản biện những đòi hỏi chủ quyền vô lý của Trung Quốc đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Các atlas này là sản phẩm của chương trình thiết lập bản đồ bưu chính do nhà Thanh vạch ra vào năm 1906 và được Chính phủ Trung Hoa dân quốc kế tục vào các năm sau đó.

Các bản đồ được lập chi tiết ở từng tỉnh, thể hiện rõ các con đường vận chuyển thư từ, công văn trong các tỉnh thành của Trung Quốc. Nơi nào không thuộc lãnh thổ Trung Quốc thì không được thể hiện trên các bản đồ trong atlas. Vì thế mà cương giới cực nam của Trung Quốc trong các atlas này luôn chỉ giới hạn đến đảo Hải Nam, không hề đả động gì đến Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.

Điều này chứng tỏ một sự thật hiển nhiên: cho đến khi nhà Thanh phát hành các atlas này vào năm 1908 và sau này chính quyền Trung Hoa dân quốc tái bản vào các năm 1919 và 1933 thì hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam vẫn nằm ngoài cái gọi là “chủ quyền lịch sử” phi pháp của Trung Quốc.

“Thông qua triển lãm trưng bày bằng chứng chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa, người Đà Nẵng nói riêng và người dân Việt Nam nói chung sẽ thêm một lần nữa hiểu rõ về lịch sử dân tộc, tự hào vì chủ quyền biển đảo Việt Nam. Khi những tài liệu quý này được công bố, cũng góp phần thể hiện tiếng nói của Việt Nam đối với thế giới, rằng không có gì thay đổi được những minh chứng lịch sử này, rằng Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam”, tiến sỹ Trần Đức Anh Sơn khẳng định.

Say sưa xem lại toàn bộ bản đồ được trưng bày tại triển lãm, nhân chứng Hoàng Sa Phạm Khôi, 71 tuổi, trú phường Thạch Thang, TP Đà Nẵng - người từng vẽ lại Bản đồ quần đảo Hoàng Sa được vẽ bằng trí nhớ để tặng UBND huyện đảo Hoàng Sa - xúc động nói: “Thật tự hào về biển đảo Việt Nam. Giờ được xem lại những tấm bản đồ quý về Hoàng Sa, Trường Sa, lòng tôi đầy xúc động. Hồi tôi ra đảo, cảm giác đầu tiên hạnh phúc vì được tận mắt nhìn ngắm vẻ đẹp bình yên và hoang sơ của đảo. Nhờ vậy mà anh em đã vượt qua được nhiều thiếu thốn, khó khăn, để hoàn thành mục đích lớn phải bảo vệ đảo. Là người Việt Nam, đảo Hoàng Sa là của Việt Nam. Thế hệ các cháu bây giờ và mai sau phải luôn ghi nhớ điều đó để cùng nhau bảo vệ chủ quyền biển đảo của tổ quốc”.

Còn em Hà Thị Minh Hồng, học sinh lớp 8 trường Nguyễn Huệ, TP Đà Nẵng đã không thể bỏ qua những tấm bản đồ quý. Em chia sẻ: “Chúng em được đọc nhiều trong sách lịch sử, những bây giờ có được những bản đồ này, em chụp lại làm tư liệu cho riêng mình để học giỏi hơn môn lịch sử”.

Ông Đặng Công Ngữ, Chủ tịch UBND huyện đảo Hoàng Sa bày tỏ: “Triển lãm những tư liệu quý về chủ quyền Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa đúng dịp mùa xuân mới Qúy Tỵ, mong rằng những tư liệu quý này sẽ tiếp thêm động lực để người dân Đà Nẵng và cả nước luôn tự hào về chủ quyền biển đảo Việt Nam. Đặc biệt, thế hệ trẻ hôm nay sẽ tiếp nối thành quả của cha ông đi trước để tiếp tục dựng xây quê hương, đất nước”.

Triển lãm sẽ kéo dài đến hết ngày 20-2-2013

ANH ĐÀO


Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013




Từng ngày rồi lại từng đêm,
Suy tư trằn trọc, mình ên mình buồn,
Phải chăng số kiếp “đoạn trường”?
Canh cô độc quả, nổi buồn riêng mang!

Có những nỗi buồn chẳng biết chia sẽ cùng ai, chỉ có thể viết lên và nuốt giọt sấu vào trong cho long vơi đi!



LỜI CHA CĂN DẶN CÁC CON

Các con thân mến !
Viết những điều căn dặn này, cha dựa trên 3 nguyên tắc sau đây:

     1. Đời sống là vô thường, không ai biết trước mình sẽ sống được bao lâu. Vì vậy có những việc cần phải sớm được nói ra để các con hiểu thì hay hơn.

     2. Là người sinh thành của các con, cha mà không nói ra thì chắc không ai nói rõ với các con những việc nầy đâu.

     3. Những điều căn dặn để các con ghi nhớ nầy là kết quả của bao kinh nghiệm xương máu, bao thất bại đắng cay trong cuộc đời của bản thân cha. Chúng sẽ giúp các con tránh được những nhầm lẫn oan phí trên con đường trưởng thành của các con.

Dưới đây là những điều nên ghi nhớ trong cuộc đời:

      1. Nếu có người đối xử không tốt với các con, đừng thèm để tâm cho mất thời giờ. Trong cuộc đời nầy, không ai có bổn phận phải đối xử tốt với các con cả, ngoại trừ cha và mẹ các con. Nếu có người đối xử tốt với các con, ngoài việc phải biết ơn, trân quý, các con cũng nên thận trọng một chút. Chớ vội cho người ấy là bạn tốt của mình ngay vì thường tình người đời làm ơn cho ai việc gì thường có hậu ý cả.  
 
     2. Không có người nào là không thể thay thế được cả; không có vật gì mà ta nhất thiết phải sở hữu, bám chặt lấy cả. Nếu hiểu rõ được nguyên lý nầy, thì sau này, không may nếu người bạn đời của mình không còn muốn cùng đi trọn đường đời với mình nữa, hoặc giả vì một lý do nào đó, những gì trân quý nhất trong đời bị mất đi thì mình hiểu đó không phải là những chuyện trời sập.
   
     3. Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay để lãng phi thời gian, mai đây hiểu được, mình mới tiếc rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi!. Cho nên, nếu các con càng sớm biết trân quý cuộc đời mình, các con càng được tận hưởng nó nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, sao bằng cứ tận hưởng cuộc đời mình ngay từ bây giờ.

      4. Trên đời nầy chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Áí tình chẳng qua chỉ là một cảm xúc nhất thời. Cảm giác nầy sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà biến đổi. Nếu người yêu bất diệt chẳng may bỏ đi, mình hãy chiu khó nhẫn nại một chút, để thời gian dần dần trôi qua, để tâm tư từ từ lắng động, cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi. Không nên cứ ôm áp cái ảo ảnh yêu thương mãi, cũng không nên quá bi luỵ vì thất tình.
 
     5. Trên thế gian tuy có nhiều người thành công, nổi tiếng mà chẳng có bằng cấp cao, học hành gì nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ thành công mà không cần học hành nhiều. Kiến thức đạt được do việc học hành, giáo dục là lợi khí trong tay. Các con có thể tay trắng lập nên sự nghiệp, nhưng không thể không có một tấc sắt trong tay. Các con nên nhớ kỹ điều nầy !    
   
     6. Cha không đòi các con phải phụng dưỡng cha trong quãng đời còn lại của cha sau nầy, Ngược lại, cha cũng không thể bao bọc quãng đời sau nây của các con. Khi các con đã trưởng thành, tự lập, đó cũng là lúc cha đã làm tròn thiên chức của cha. Sau này các con có đi xe Bus công cộng hay đi ô tô nhà, các con ăn súp vi cá hay ăn mì gói… tất cả đều thuộc về trách nhiệm của các con.    
 
    7. Các con có thể bắt mình giữ chữ TÍN với người, nhưng không thể bắt người giữ chữ TÍN với mình. Các con có thể bắt mình đối sử TỐT với người, nhưng không thể kỳ vọng người phải đối sử tốt với mình. Mình đôi xử với người thế nào, không có nghiã là nguời sẽ đối xử lại mình như thế ấy. Không hiểu rõ điều nầy là tự mua não chuốc phiền đấy.    

    8. Trong gần hai chục năm nay, tuần nào cha cũng mua vé số, nhưng nghèo vẫn hoàn nghèo. Điều nầy chứng minh: muốn phát đạt, phải siêng năng làm ăn. Trên thế gian nầy không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng.
   
    9. Sum họp gia đình, thân thích đều do duyên phận. Bất luận trong kiếp nầy chúng ta sống chung với nhau được bao lâu, như thế nào, kiếp sau, dù có thuơng hay không thương, chúng ta cũng không có dịp gặp lại nhau đâu. Vậy nên trân quý khoảng thời gian chúng ta được chung sống với nhau. /.  


Trích dịch lá thư riêng của ông Tôn Vận Tuyền, viện trưởng viên Quốc Gia Hành Chánh và là một chánh khách nổi tiếng Trung Hoa Dân Quốc, Đài Loan viết cho các con của ông lúc ông còn sống. Gần đây thư được lưu hành trên mạng, gây cảm xúc sâu đậm trong giới phụ huynh.

Nguồn : Sắc Màu Cuộc Sống - Google+

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Chùm ảnh cảm động về "tình yêu thương"


Chùm ảnh cảm động về "tình yêu thương"

Những thông điệp về tình yêu thương được gửi gắm đến từ những bức ảnh cảm động của cư dân mạng thời gian qua




























Nguồn : Sắc Màu Cuộc Sống - Google+



















Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Kinh Thiên Thủ Thiên Nhãn

Nam Mô Đại Bi Hồi Tưởng Phật Bồ Tát
Nam Mô Đại Bi Hồi Tưởng Phật Bồ Tát
Nam Mô Đại Bi Hồi Tưởng Phật Bồ Tát


Mỗi năm thêm một tuổi đời,
Yếu đau già bệnh theo người gia tăng,
Mắt mờ tóc bạc da nhăn,
Đứng lên ngồi xuống khó khăn nhọc nhằn.

Nói cười sức chẳng còn hăng,
Uống ăn lười biếng, ngủ trằn trọc thêm,
Trí thời lúc nhớ lúc quên,
Thân thời khô héo hom hem lực tàn.

Mạng người như chiếc lá vàng,
Một cơn gió thoảng dễ dàng rụng rơi,
Thân là gốc khổ ai ơi,
Phải luôn tỉnh giác thời thời lo tu.

Một đời niệm Phật công phu,
Muôn đời thoát khỏi ngục tù huyễn thân... 
Nguồn : Ngọc Anh Phùng-GooGle+


Cung Chúc Tân Xuân




Cung chúc tân niên một chữ nhàn.
Chúc mừng gia quyến đặng bình an.
Tân niên đem lại niềm Hạnh Phúc.
Xuân đến rồi hưởng trọn niềm vui

-----------------------------------------------wish you have much luck and happiness ^^ happy new year **^_^**



Nguồn : Nguyễn Thành Trực-Google+

Tạm Biệt Nhé Tháng 12 !

Tạm biệt nhé tháng 12!
----------------


Tháng 12, một ngày cuối năm. Tóc buông nhẹ qua những con đường quen thuộc, chợt nhặt được những mảnh ký ức đã từng để quên đâu đó trong cuộc đời!

Tạm biệt nhé, 

Những giai điệu nhẹ nhàng của Goodbye – Air Supply vang lên choáng ngợp căn phòng bé nhỏ. ngồi lặng trong căn phòng nhỏ, nhâm nhi một tách café và lặng lẽ nghĩ về những điều đã qua…

Hiện tại,

Tháng 12. Bao lo toan với bộn bề thi cử, đầy tay một ôm ký ức, nhưng rồi vô tình buông ra vì quá nhiều thứ phải làm. Một chiều bước đi trên con đường đầy lá sake, chợt nhận ra hoa nắng dịu dàng sóng sánh bước chân mình. Nó mới chợt nhớ ra những dự định nhỏ to đang còn trơ trọi, chưa được bàn tay người chăm sóc, thực hiện. Cuối năm rồi, vòng quay thời gian cứ thế trôi đi không đợi con người ta kịp thực hiện tất cả.

Nhìn lại những ký ức mỏng manh buộc mình phải gắn chặt, thoáng đến rồi thoáng đi rồi lại bất chợt ùa đến như chiếc kim phút, không quay liên tục như kim giây, cũng không báo cho người ta biết mốc thời gian cố định như kim giờ. Từng phút một trôi qua trong lặng lẽ, trong êm ả, để rồi lúc cần thiết, lòng người mới chợt thổn thức rằng mỗi phút qua đi cũng quan trọng như dòng ký ức đã rơi mất, lăn lóc hết bao tháng ngày.

Quá khứ,

Một năm qua, nó đã quen bầu bạn cùng với nụ cười đơn lẻ, đến nửa lời than thở cũng chẳng dám buông. Đơn giản vì ở nơi đất khách, quê người, con người ta không được phép yếu đuối, không được phép giữ cái tôi của mình ngang tàn mạnh mẽ!

Chợt thấy thương bố mẹ, đã lắm lúc không để ý đến cảm xúc của bậc sinh thành, cứ thế gân cổ lên để bao biện cho tất cả những việc mà khối óc non nớt cho là đúng, là không bao giờ sai. Để rồi… khi đã đủ khôn lớn và biết rằng những ký ức ấy là bài học cho đời thì mới chợt nhận ra ký ức ấy đã để lại cho bố mẹ những nỗi buồn hằn trên trán, trên mái tóc lấm tấm sợi bạc. 



Có ai đó nói rằng, con người như một chiếc đồng hồ cát, khi trái tim chảy hết dòng ký ức xuống thì lý trí đầy và ngược lại. Một năm qua, bước vào môi trường sống mới, tự dặn mình phải để lý trí lên trên hết để rồi, khi lý trí giành phần hơn quá nhiều thì con tim lại khóc òa đau như xé. Lắm lúc vô tâm quên rằng con tim cũng cần được đong đầy. 

Một năm trôi qua. Nó biết, mọi sự xảy ra đều không nên đổ lỗi cho hoàn cảnh. Và cuộc đời bao giờ cũng thế, dù trong sỏi đá thì cỏ dại kiêu kì vẫn dạn dĩ đơm hoa. Còn cuộc đời thì còn niềm vui, cứ cười lên để cho nỗi buồn không còn nơi trú ngụ.

Một năm trôi qua, nó biết, mình đã lớn nhiều rồi, biết học cách mỉm cười với khó khăn của cuộc sống, biết ngừng than vãn, thôi ân hận hay dằn vặt bản thân để sang năm mới bắt đầu chinh phục từng bước khó khăn, thử thách bằng chính nghị lực và cố gắng từng ngày.

Tháng 12. Không mặc vừa chiếc áo cũ, thấy mình khác đi nhiều. Lớn hơn, da ngăm hơn. Chợt nhận ra mình hình như đã dạn dĩ hơn với cuộc đời. Không còn sợ nắng làm đen da, cứ hoạt động một cách hết mình để trở thành con người có ích, có trách nhiệm. Không còn cứ mong bé lại để được yêu chiều, mà muốn lớn nhanh hơn để có thể làm được những việc mà trẻ con không làm được, muốn cho bố mẹ một chỗ dựa khi về già. 

Tháng 12. Cái lạnh vừa đủ để thấy lòng luôn kiếm tìm hơi ấm của một ai đó. Xa gia đình – điểm tựa duy nhất lúc bé - mới cảm thấy lạnh buốt lòng khi nhìn những đứa trẻ không có nơi nào để về. Nhìn những ánh mắt van lơn từng đồng bạc của người đi đường trong mỗi chiều gió lộng, chợt đau nhói nơi con tim. Cuối năm rồi, nhưng không biết đến bao giờ mới là ngày mới – một ngày rất khác của những mảnh đời cơ cực ấy.

Hiện tại,

Ngày cuối cùng của năm, nó tự hỏi nếu lòng mình là một khoảng trống thì biết làm sao để đong đầy con tim? Lại tự hỏi, nếu tim mình là một khoảng trống thì lý trí có tồn tại được hay không? Phải làm sao đi hết những chông chênh của tuổi 20 đầy hoài bão, ký ức và tham vọng? 

Ngày cuối cùng của năm, chợt vỡ òa niềm hạnh phúc khi mở mắt ra thấy mình đang nằm trên chiếc giường thân quen, khung cửa sổ với những con hạc giấy và vài chiếc vòng dream catcher do mình tự làm. À, chợt nhận ra giấc mơ đã kết nối những mảnh ghép ký ức của mình trong suốt một năm qua. 


Tương lai,

Có những giấc mơ không chỉ đơn giản là giấc mơ, nó còn là nỗi lòng của chính bạn cho khoảng thời gian vô tình quên lãng. Để rồi, chỉ cần bạn muốn nó liên kết lại, chỉ cần để tâm hồn ở trạng thái an hòa nhất và đặt nó ở thời gian ý nghĩa nhất… chúng ta sẽ tìm lại được những mảnh ký ức đã nhạt nhòa qua thời gia. 

Tháng 12, một ngày cuối năm. Tóc buông nhẹ qua những con đường quen thuộc, chợt nhặt được những mảnh ký ức đã từng để quên đâu đó trong cuộc đời!

Chào nhé, những  giọt nước mắt, những niềm vui như vỡ òa và những hạnh phúc mong manh ngỡ như chưa bao giờ chạm tới...

Và đến đây đi, một năm mới tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc!



Nguồn : Yêu Nhật Ký-Google+